Ta là Đinh Anh Thư

Biệt hiệu mèo con!

Vắng bố Bình 2 tháng!

Ngồi máy tính xem bố có online không?

Bố Bình đã đi công tác được gần 3 tuần rồi, cảm giác khi không có bố Bình ở nhà thật trống trải phải không Mèo? Không được cảm giác "TA là thượng đế" như mọi khi bố ở nhà. Bố Bình mà ở nhà thì "TA" đòi cái gì là được ngay cái đó, hiếm khi thấy có cảnh "TA" phải khóc lóc vì 1 nhu cầu nào không được đáp ứng, nếu có chăng thì chỉ là "TA" khóc cho ra vẻ quan trọng hóa vấn đề lên thôi, để cho mọi người thấy là "TA" cũng biết nũng nịu như ai ^^.

Khám phá camera xem có cái gì bên trong???

Từ ngày bố Bình đi công tác, có bao nhiêu sự kiện mới đã và đang diễn ra: nào là Mèo và mẹ chuyển về bên Bắc Ninh ở với ông ngoại này, rồi Mèo phải "đi bộ đội" này, mẹ phải đi làm 1 mình bằng xe bus này, ngôn ngữ hội thoại của Mèo cũng tiến bộ hơn này, ...

Ngày 2 mẹ con chuyển từ nhà bà ngoại bên Sóc Sơn sang nhà ông ngoại ở Bắc Ninh đúng là 1 ngày vất vả của mẹ. Vừa đi làm từ HN về tới SS là tất bật thu dọn đồ để chuyển ra xe, sau đó ôm Mèo ngồi trong taxi về bên ông ngoại, còn bố Bình thì đi xe máy theo sau. 1 tiếng ngồi xe là 1 tiếng phải nói liên tục để giỗ dành Mèo cho Mèo khỏi sợ trời tối và oái oăm nhất là đợt đó Mèo tự dưng sợ đi ra đường, sợ đi xe máy, sợ đi ô tô, cứ kêu "bụi lắm, đi về" T_T. Vừa sang tới nơi đã thấy ông ngoại đứng đợi ở cửa sau rồi. Ở nhà với ông, lúc nào ông cũng quấn quít chăm sóc Mèo-đúng là ông ngoại, vẫn cái dáng dấp đó, từ ngày mẹ khoảng 5-6 tuổi khi mà bắt đầu có thể lưu lại các ký ức thì mẹ vẫn luôn thấy ông tận tụy lo cho mẹ như thế, và cả đến như bây giờ khi mẹ đã lớn thế này, ông vẫn chăm chăm chú chú lo cho mẹ từ cốc nước mẹ uống đến việc mẹ đi lại ra sao. Mẹ cũng thật yên tâm khi đi làm vì biết khi Mèo ở nhà với ông là cũng sẽ được ông sát sao từng bữa ăn, giấc ngủ, từng hoạt động vui chơi,...tóm lại là ông rất cẩn thận.

Sang nhà ông ngoại là tối thứ 5 thì sáng thứ 6 bố Bình đã phải ra HN để đi làm và chiều bố Bình ra sân bay luôn. Thế là Mèo chỉ được chơi với bố hết tồi thứ 5 thôi vì buổi sáng bố đi thì Mèo vẫn còn đang ngủ. Mẹ cũng phải chia tay với bố Bình ngay từ buổi sáng thứ 6 vì mới sang nhà ông nên mẹ sợ Mèo chưa quen ngay được, mẹ nghỉ làm luôn từ thứ 6. Mèo "sung sướng" được ở nhà với mẹ 3 ngày liền tù tì nhé! Nhưng sáng thứ 2 mẹ lại phải ra HN làm thì Mèo bắt đầu 1 ngày mới với 1 sự kiện mới là "ĐI NHÀ TRẺ". Mẹ cũng hiểu là việc Mèo đi trẻ sẽ khó khăn với Mèo lắm vì từ trước tới giờ Mèo chưa bao giờ ở với người lạ mà không có bố/mẹ/ông/bà/cậu/dì/chú/bác đến 1 phút, giờ phải đi nhà trẻ từ sáng đến chiều thì sẽ phải lăn lôn như thế nào. Nhưng đấy là cách lựa chọn cuối cùng của mẹ trong thời gian này. Mẹ thương Mèo con lắm! Tuy nhiên thì sự lo lắng của mẹ đã hơi vượt quá sự thật 1 chút, biết được Mèo không phải "lăn lộn, vật vã" ở trên lớp như mẹ đã từng tưởng tượng nên mẹ mừng lắm! Nghe nói Mèo chỉ khóc khi ông đưa Mèo lên lớp (nhà bà Chính) và khóc lúc nhìn thấy ông đứng ở cửa đón Mèo về (khóc lúc này chắc là vì thấy tủi thân quá đấy mà! Ôi, Mèo con của mẹ!!!) Còn khi vào lớp được 1 lát rồi là Mèo lại quên ngay và rất thiện chí để chơi cùng các bạn. Một điều mẹ cũng đã lo lắng thừa đó là, ngay từ hôm đầu tiên Mèo đã có thể ngủ trưa luôn được rồi. Mẹ đã từng lo là không ai có thể ru Mèo ngủ được trừ mẹ và bà ngoại ra vì Mèo đang quen "NGỦ là phải TU TI/SỜ TI" rồi. Mẹ nghe kể là mấy ngày đầu Mèo toàn theo bà Chính bế lên giường bà ngủ, các bạn khác thì bạn nào cũng ngủ dưới chiếu ở phòng ngoài) và Mèo còn bắt bà Chính hát ru ngủ bằng bài hát "Con cò bé bé" nữa cơ. Chết cười....học sinh cá biệt! Ngoài ra, nghe kể là sáng trước khi lên nhà bà Chính, ông ngoại đã cho Mèo ăn 1 bát cháo lúc tầm 8h, thế mà lên đó lúc 10h-10h30 đến giờ ăn trưa của các bạn (vì các bạn toàn ngủ dậy sớm, Mèo thì hay dậy muộn vì tối đi ngủ cũng toàn đi ngủ muộn) thì Mèo cũng đòi ăn cháo tiếp. Các bạn ăn 1 bát nhỏ nhưng Mèo chơi luôn 1 bát tô. Ăn xong vẫn còn nói "nứa". Ặc ặc.... Mà thời giờ lên lớp của bạn Mèo này rất vô tổ chức nhé! Giờ vào lớp là 6h30-7h00 sáng, nhưng Mèo hôm thì 7h30, hôm thì 9h00 mới đi. Buổi chiều, các bạn ấy về lúc 5h-6h30 hoặc 7h00, nhưng Mèo thì lại được ông đón sớm, có hôm thì 4h30, có hôm thì 3h00 là đã lượn rồi...Chỉ khổ các bạn khác thấy Mèo được đón về rồi mà mình thì phải ngồi đợi chờ bố mẹ đến đón, sao mà lâu quá vậy!?? Hichic

Mẹ cũng trong hoàn cảnh khóc dở mếu dở đây! Trước bố Bình toàn đưa đón đi làm, 1 bước lên xe, 1 bước xuống xe là đến công ty, 1 bước lên xe, 1 bước xuống xe là về tới nhà, thế mà lúc đó mẹ lại chỉ mong được đi 1 mình, không cần phải đưa đón để cho thoải mái, không bao giờ phải chờ đợi, thích đi đâu thì đi. Bây giờ thì "toại nguyện" rồi, ngày nào cũng lếch thếch đi bộ từ nhà ra bến xe bus 15-20p, rồi ngồi 2 chuyến xe bus 2 tiếng đồng hồ mới tới công ty. Lúc về cũng trong tình trạng đó. Mệt bơ phờ! Có hôm mẹ còn bị khóc vì thấy tủi thân nữa. Đúng là lãng xẹt cả 1 mớ! Tự nhiên nghĩ lại thấy ức quá, thôi cứ liệt nó vào đây luôn vậy...Tiện thể!... Hôm đó mẹ đi làm về hơi trễ hơn so với mọi ngày vì VP có họp muộn, khi ra bến đợi xe bus, mãi mới có 1 chuyến mẹ cần phải lên đó ngay mặc dù xe đã chật cứng và có cả tá người đang xếp hàng chờ lên xe. Lúc xe dừng thì mở toang cả cửa trước lẫn cửa sau. Phía cửa trước bao nhiêu người chen nhau phi lên, mẹ thì sợ chẳng dám phi lên theo cách tranh giành đó nên đứng đợi lên sau cùng cũng được, nhưng nhìn ra phía cổng sau thấy chẳng có khách nào xuống cả mà cửa mở nên mẹ đi xuống phía dưới để lên xe luôn, mặc dù biết thế là không đúng qui định (tuy nhiên từ trước tới giờ hầu hết vẫn thấy người ta lên bằng 2 cửa, khi xuống thì họ gắt gao hơn là phải đi xuống cửa sau thôi) thế mẹ mới dám chèo lên bằng cửa sau chứ! Vừa chèo lên, chưa cả tìm được cả chỗ vịn tay, "cái thằng" soát vé (sorry, nhưng mà lúc này mẹ không kiếm được đại từ nào lịch sự hơn để gọi thằng đó mà lột tả được sự bức xúc lúc đó của mẹ. May là Mèo chưa biết đọc nên mẹ viết thế, ít nữa sẽ quay lại Entry này để sửa cái đại từ đó sau vậy), thằng soát vé len từ trên đầu xe xuống gần tới chỗ mẹ hất hàm hỏi mẹ bằng 1 cái giọng hách dịch và 2 con mắt khó chịu: "Vé gì đấy?" Mẹ chưa kịp định hình được người ta hỏi mẹ cái gì thì thằng đó lại gầm gừ quát "Sao không lên cửa trên mà lên cửa dưới thế!?" Mẹ cứ ngớ người ra vì sao thằng đó lại bất bình với việc mẹ lên cửa sau 1 cách quá quá như vậy chứ! Nhưng mẹ cũng chẳng nói lại gì cả, cứ thế cúi xuống túi móc tiền ra để mua vé trong tư thế cố gắng giữ thăng bằng trên 2 chân trụ trên cái sàn xe liên tục lắc lư đó! Thằng đó lấy tiền xé vé xong thì quay lên trên. Mẹ đứng đo ấm ức (thực tế là biết đã sai qui định nhưng tức vì bị nó quát kiểu hách dịch) rồi mẹ cứ nghĩ linh tinh, lúc đó còn định đi xuống để quay lại lấy xe máy đi về chứ không thèm đi xe bus nữa. Nhưng giờ mẹ cũng thấy quen quen với việc đi lại xa thế này rồi vì mẹ biết là tối về mẹ lại được gặp Mèo, chứ không như bố, bố phải 1,5 tháng nữa mới được ôm Mèo cơ! (Thương bố ghê! Nhưng bố phải cố gắng lên nhé! Hôm trước bố nói sáng hôm đó tự nhiên bố muốn về nhà, mẹ thấy lo quá, chỉ sợ bố "vượt biên" bỏ về giữa chừng thì nguy. Cố gắng lên bố nhé! Ít nữa về tha hồ mà đánh vật với 2 mẹ con...hehe)

0 people have left comments

Commentors on this Post-